Câu chuyện có thật kể về một vị doanh nhân lang thang gặp được chị bán hàng rong và học được bài học cách kinh doanh quý báu
– Mình- Xôi bán bao nhiêu vậy chị?
– Hết hồn. Ăn đi anh (giơ ra)
– Cái gì đây?
– Nhãn đấy
– Thôi không ăn.
– Ăn đi em mời, có tính tiền đâu mà… [Biết tạo ra thiện cảm với khách hàng]– Anh ngồi đi để em làm xôi cho anh. [Đáp ứng ngay nhu cầu] – Làm xôi bỏ trứng cút, trứng pate và không bỏ xúc xích nha chị.
– Vâng, anh ăn mặn hay lạt ah???. [Lắng nghe – Tương tác với khách hàng] (5 giây trôi qua)
– (Mình) chị có mấy cháu rồi, quê chị ở đâu?
– Em 2 cháu rồi ạ, quê em ở Bình Định.
– Chị thường bán ở đâu???
– Em bán nhiều nơi, đến tối bán ở Hồ Con Rùa này anh ah. [Giới thiệu địa điểm kinh doanh] – Chị bán xôi có bán thêm gì nữa không?
– Em chỉ bán xôi thôi anh ah!!! Mọi người ở đây gọi em là Út Xôi [Tập trung xây dựng thương hiệu cho sản phẩm] – Chị có tương ớt không?
– Có nhưng mà lúc nãy công an dí nên làm rớt cán nát bét rồi. [Tạo sự đồng cảm với khách hàng lý] – Đứng ở đây có bị công an đuổi không chị?
– Có chứ anh mỗi tháng 300 ngàn anh ah.
– Lo với ai?
– Công an phường anh ạ [Biết đối tượng cần “quan hệ”] – Lo rồi thì sao còn bị đuổi?
– Vâng, có lệ thôi anh, có điều mình phải nể họ anh ah… [Linh động trong kinh doanh]. Của anh xong rồi.
– Oke, hôm nay đưa em đầy đủ, 20 ngàn.
– Khi nào anh ăn xôi anh cứ ra Hồ Con Rùa. Đó là địa bàn của em. [Buôn có bạn – Bán có phường – biết tận dụng “không gian thương hiệu ẩm thực” có sẵn] – Ra đây hỏi Út Xôi có ai biết không?
– Địa bàn của em ở đây mà. Công an phường ai chả biết em [Thương hiệu cá nhân] – Ghê vậy à?
– (cười)
– Mai đói bụng anh ra ủng hộ Út Xôi nha (vẫy tay ra về)
– Hết hồn. Ăn đi anh (giơ ra)
– Cái gì đây?
– Nhãn đấy
– Thôi không ăn.
– Ăn đi em mời, có tính tiền đâu mà… [Biết tạo ra thiện cảm với khách hàng]– Anh ngồi đi để em làm xôi cho anh. [Đáp ứng ngay nhu cầu] – Làm xôi bỏ trứng cút, trứng pate và không bỏ xúc xích nha chị.
– Vâng, anh ăn mặn hay lạt ah???. [Lắng nghe – Tương tác với khách hàng] (5 giây trôi qua)
– (Mình) chị có mấy cháu rồi, quê chị ở đâu?
– Em 2 cháu rồi ạ, quê em ở Bình Định.
– Chị thường bán ở đâu???
– Em bán nhiều nơi, đến tối bán ở Hồ Con Rùa này anh ah. [Giới thiệu địa điểm kinh doanh] – Chị bán xôi có bán thêm gì nữa không?
– Em chỉ bán xôi thôi anh ah!!! Mọi người ở đây gọi em là Út Xôi [Tập trung xây dựng thương hiệu cho sản phẩm] – Chị có tương ớt không?
– Có nhưng mà lúc nãy công an dí nên làm rớt cán nát bét rồi. [Tạo sự đồng cảm với khách hàng lý] – Đứng ở đây có bị công an đuổi không chị?
– Có chứ anh mỗi tháng 300 ngàn anh ah.
– Lo với ai?
– Công an phường anh ạ [Biết đối tượng cần “quan hệ”] – Lo rồi thì sao còn bị đuổi?
– Vâng, có lệ thôi anh, có điều mình phải nể họ anh ah… [Linh động trong kinh doanh]. Của anh xong rồi.
– Oke, hôm nay đưa em đầy đủ, 20 ngàn.
– Khi nào anh ăn xôi anh cứ ra Hồ Con Rùa. Đó là địa bàn của em. [Buôn có bạn – Bán có phường – biết tận dụng “không gian thương hiệu ẩm thực” có sẵn] – Ra đây hỏi Út Xôi có ai biết không?
– Địa bàn của em ở đây mà. Công an phường ai chả biết em [Thương hiệu cá nhân] – Ghê vậy à?
– (cười)
– Mai đói bụng anh ra ủng hộ Út Xôi nha (vẫy tay ra về)
Đọc thêm các câu chuyện thú vị tại đây